trang chu"Tuấn đã đi được như vậy tròn
ba năm"_ mỗi khi có ai đó trong
xóm này nhắc tới Tuấn thì trong
đầu Hạnh lại suy nghĩ . Phải nói
trong cái xóm nhỏ này thì không
ai lại không biết Tuấn và Hạnh, từ
nhỏ đã là một cặp trời cho "quậy
phá như giặc"cái xóm này.
Từ trên xóm cho tới dưới xóm, ai
ai cũng biết Tuấn luôn là người
phá, giấu đồ hết của bác Tám rồi
tới dì Hai, còn Hạnh thì ngay từ
nhỏ đã có mỗi biệt danh chỉ huy,
bày mưu. Riết rồi cái xóm này
quá quen thuộc với Tuấn và
Hạnh nhưng những ngừơi ở đây
không để bụng, trái lại họ còn
cười xòa mỗi khi mẹ của hai đứa
bắt phải đến từng nhà xin lỗi.
Nhà Hạnh gần nhà Tuấn chỉ vài
bước chân, hai đứa từ nhỏ đã
mất cha sớm nên hai nhà cũng
hiểu nhau.
Mẹ Hạnh thay nhiệm vụ của
người cha mà đỡ đần, nuôi
dưỡng đứa con gái của mình nên
người. Còn Tuấn thì tội nghiệp
hơn, mất cha chưa được lâu thì
người mẹ lại từ bỏ chàng ra đi
mãi mãi, bỏ chàng bơ vơ không
sự dạy dỗ của bậc sinh thành chỉ
còn bà ngoại nay cũng già yếu.
Cho nên Tuấn cũng chẳng được
đến trường để thực hiện ước mơ
của ba má cũng như của bà ngoại
là trở thành một bác sĩ cực giỏi
để chữa bệnh cho mọi người. Mẹ
Hạnh thấy vậy đã nhận giúp đỡ
Tuấn tới trường, học chung với
Hạnh. Tuy không khá giả gì cho
mấy nhưng thây cảnh đó bà
cũng chạnh lòng, với lại cũng
được sự giúp đỡ của bà con cùng
nhà trường nữa... Thế là Hạnh và
Tuấn không những họ chung lớp
chung trường, chung xóm mà hai
người còn gần nhà nữa. Tuổi thơ
của hai đứa luôn đầy ắp kỉ niệm,
Tuấn và Hạnh cứ thế mà sống
trong sự đùm bọc của mẹ và bà
con trong xóm.
Hạnh nhỏ hơn Tuấn ba tuổi
nhưng không vì thế mà cô chịu
gọi là anh, luôn miệng xưng
"mày, tao" với Tuấn. Nhưng đó là
hồi bé chứ lớn rồi thì ai lại gọi với
nhau như thế. Hạnh đã không
còn là cô nhóc lanh chanh như
hồi trước nữa, nàng giờ là một cô
gái hai mươi rồi. Cô có đôi mắt to
tròn, đen láy, luôn mở tròn xoe
mỗi khi nhìn thẳng vào người
khác khiến cho người ta cũng
phải nao nao khó tả. Thân hình
nàng đã phát huy với tất cả sự
thay đổi trên đó. Bộ ngưc nàng
tròn trịa, mơn mởn. Vẻ đẹp mà
nàng đang ngự trị giờ là vẻ đẹp
của sự thanh xuân, sự sung mãn
của tuổi trẻ. Biết bao nhiêu chàng
trai trong xóm này đã phải lòng
nàng nhưng cho đến giờ Hạnh
vẫn không mảy may bận lòng.
- Cô tưởng bà già này không biết
cô à?
-..
- Hai đứa mày chơi với nhau từ
bé tới giờ, thân nhau như hai anh
em. Tao biết thằng Tuấn tốt, nó
hiền nữa. Nói thiệt thì tao không
có gì để chê được nó hết.. Nhưng
cho đến giờ nó...
- Mẹ đừng nói nữa.. Mẹ để con đi
nấu cháo cho mẹ ăn.
Nói rồi, Hạnh chạy vụt đi không
để cho mẹ cô nó thêm tiếng nào.
Mẹ Hạnh nhìn theo mà thở dài
- Con bé này sao cứ.. Tuấn ơi! con
về đi dùm bác...
Hạnh lúi cúi làm cháo trong bếp,
nàng làm với tất cả sự tập trung
trong đó. "Mình không được
phép nghĩ về anh nữa " Hạnh
luôn chạnh lòng mỗi khi có ai đó
nhắc đến Tuấn, giờ đây mẹ nàng
lại đề cập đến chuyện này nữa
mặc dù nàng đã cố né nhiều lần.
Trái tim nàng cứ đau nhói lên khi
có ai dù vô ý hay cố tình nhắc
đến Tuấn. Chẳng lẽ nàng lại để
mẹ buồn khi thấy con gái mình
như thế, nhưng nếu làm vậy
nàng lại phản bội lời hứa mà
Tuấn và Hạnh đã thề với nhau.
Cho đến tận giây phút này, cô
vẫn không thể quên giây phút
trang trọng ấy. Tuấn cầm tay cô
mà nói rằng
- Anh đi không thể ở cạnh em mà
trông chừng em được..
- Anh nói cứ như em còn cô nhóc
lanh chanh lắm vậy
- Thì tui hỏi cô ai hồi đó bày trò
quậy phá trong xóm này? Tuấn
giả giọng nghiêm khắc như một
người anh đối với cô em gái
- ai kêu tui có ông anh hiền như
mấy ông giám thị quá chi
- Hiền nè.. Dám nói xấu anh nè
Vừa la Tuấn vừa nựng má Hạnh...
khiến cho cô gái tuổi mười bảy
này phải đỏ mặt. Nàng nói
- Anh làm người ta đau rồi nè..bắt
đền
- Đền gì? hết tiền rồi.. Hồi nãy bao
em hết rồi
- Không chịu...bắt đền
- thế cái này chịu không?
nói rồi, Tuấn đặt nhẹ nụ hôn lên
trán của Hạnh. Trong cô gái tuổi
mừơi bảy này, có cái gì đó rất rạo
rực. Nó như nhựa sống tuôn trào
trong cơ thể mảnh khảnh này.
Quả thật, Hạnh rất đẹp, đó là cái
đẹp của một thiế nữa đang sắp
trưởng thành.
- Anh đi nhưng không biết chừng
nào về.. cho nên
- Sao?
- Anh không dám ép em phải đợi
anh nếy thấy mẹ lo thì..em cứ
qua cầu... anh không trách em
đâu
- Không, em sẽ đợi, đợi mãi cho
đến khi nào anh quay trở về
cùng giấc mơ mà anh đã thực
hiện được.
- em biết anh nghĩ gì không? Anh
muốn anh sẽ luôn có em trong
đời... ở bất tận chân trời nào, em
sẽ là người dẫn đừơng cho anh...
Nói rồi, hai người đã dành cho
nhau những nụ hôn ngọt ngào
cho nhau. Tuấn men theo những
lằn cúc mà từ từ cởi áo Hạnh ra,
sức nóng từ hai cơ thể lan tỏa và
truyền cho nhau tất cả nhịp sống.
Anh đã làm cho người con gái
mười bảy như nàng cảm thụ
được cái khoái cảm khi mà hai
người yêu và trao nhau. Thỉnh
thỏang, Hạnh phát ra nhưng tiến
rên nho nhỏ. Nằm dứơi sự che
chở của cơ thể Tuấn, Hạnh như
cảm thấy mình thật nhỏ bé lại..
giống như hai đứa khi còn bé,
mỗi lần nàng làm lỗi thì Tuấn
đứng ra nhận tội dùm... "Sao
mình không ngăn anh lại cơ chứ?
mình ngốc thật " Hạnh vừa trong
cháo mà nghĩ như thế... "Nhưng
nếu vậy thì mình lại ngăn cản
Tuấn thực hiện ước mơ của
anh?". Phải nói thật thì Tuấn rất
thông minh, học chung lớp với
Hạnh, Tuấn không cần học thuộc
lòng nhiều, chỉ cần nhớ lời thầy
giảng là anh có thể hiểu ngay
vấn đề. Nhiều lúc Hạnh còn phải
nhờ Tuấn giải dùm nữa là đằng
khác. Anh đang nỗ lực thực hiện
ước mơ của mình thì sao Hạnh có
thể nỡ lòng nào ngăn cản anh
được... Chỉ có đều ba năm rồi mà
hình dáng anh vẫn chưa thấy
bóng... Nhiều lúc, Hạnh cũng bất
thần nghĩ " Không biết Tuấn dạo
này có khác trước không nữa? Ăn
uống thế nào? ". Mặc dù hai đứa
cũng liên lạc qua thư nhưng Hạnh
vẫn không yên tâm cho lắm. " Mà
tại sao mình nghĩ nhiều quá nhỉ?
" nàng tự cốc đầu cho tỉnh táo
một chút rồi bưng cháo lên cho
mẹ. Nhưng bà đã ngủ say từ lúc
nào, Hạnh khẽ đặt chén cháo trên
bàn, che đậy lại. Hạnh khẽ khép
cửa đi ra ngoài sân cho thanh
thản đầu óc sau cả ngày làm việc.
Xóm này từ lúc Tuấn đi, cũng đã
thay đổi nhiều, bản thân Hạnh
vốn ở đây cũng không ngờ trước
tốc độ của nó.
Hết ngừơi này đi tới ngừơi kia
trở lại, cảnh vật thì cũng không
khác gì cho mấy... duy chỉ có
bóng hình một người mãi không
thấy... Trời..!!! mình lại nghĩ về
Tuấn nữa rồi..Tại sao mình ra như
thế này? Đã bao lần Hạnh ngẫm
nghĩ về hạnh phúc của mình?
Nàng cũng biết có bao nhiêu
chàng trai trong xóm này đang
ngầm ý muốn cưới hỏi nàng,
nhưng thấy thái độ lạnh lùng của
cô mà chùn bứơc lại.... Suy đi suy
lại thì cũng chỉ có Tuấn trong tâm
trí của mình.. miên man nghĩ như
thế..Hạnh ngủ ngay trên chiếc
xích đu vốn ngày trứơc cô và
Tuấn luôn rượt đuổi nhau...Sao
mà mình muốn lấy lại thời ấy qua
đi.....
Sáng nàng dậy sớm chuẩn bị
cơm nước cho mẹ và cho buổi
trưa rồi Hạnh mới đi làm. Hạnh
giờ làm giáo viên cho trường
cũng gần xóm, lương bổng cũng
không khá nhưng nàng yêu cái
nghề gõ đầu trẻ này với lại cô
không thể xa mẹ, xa khu xóm
này được. Nàng từ bỏ thời sinh
viên khá sớm chỉ vì không muốn
để mẹ ở nhà một mình. Trình độ
nàng nói chung cũng đủ để dạy
dỗ những đứa bé tiểu học.
Nhưng hôm nay có cái gì đó
khiến cô thực sự muốn ở nhà
như một linh cảm sắp có chuyện
gì đó xảy ra cho Hạnh. Dù linh
cảm gì đi chăng nữa, Hạnh vẫn
nhất quyết đi dạy, cô không
muốn mọi người nghĩ cô vì Tuấn
mà loạn óc hay rối trí gì cả. Tuy
nhiên mọi sự xảy ra không theo
ý muốn của Hạnh, đến gần trưa
thì ngừơi cô như nóng lên khiến
mọi người tưởng cô đang sốt
nên khuyên cô thu xếp về nhà
nghỉ ngơi, tiết cô sẽ do thầy khác
phụ trách.
Không thể làm gì khác được nên
Hạnh thu xếp sách lại mà về nhà
trong người không lúc nào mà
cầu nguyện cho mẹ nàng... Hạnh
sợ không có mình ở nhà, lỡ mẹ
nàng có gì sao nàng sống nỗi.
Vào đến nhà, nàng phát hiện có
bóng ai đó đang ở trong nhà
nàng. Mẹ ư? Nhưng mẹ đang nằm
nghĩ trên giường kia mà.. lại gần
kiểm tra thì nhịp đập, hơi thở của
bà vẫn đều đều.. không có gì
hết... thế thì ai?Ăn trộm !!! một
thân con gái như Hạnh làm sao có
thể chống lại tên ăn trộm đó
đây... Đang còn miên man tìm
cách đối phó với tên trộm trong
nhà thì cái bóng từ bếp đi lên...
Bỗng
- Phải Hạnh không em... Hạnh?
Giọng nói ấy ấm áp kì lạ, nó như
một cái gì đó quen thuộc mà từ
lâu Hạnh tưởng như đã đánh mất.
Nó đang réo rắt lên trong Hạnh
một khúc nhạc tình yêu giữa
Tuấn và Hạnh... Tất cả như một
cuộn băng quay chậm lại... kỉ
niệm ùa về trong đầu Hạnh...
Giọng của Tuấn... Cố căng mắt mà
nhìn cho rõ đối tượng đang đứng
trứơc mặt nàng... Khuôn mặt ấy,
đôi mắt sâu thăm thăm ấy, thân
hình ấy.. không thể nào nhầm lẫn
được... Đúng Tuấn rồi.. Anh đã trở
về thực rồi, anh đã về với em rồi..
Tuấn ơi!! Không biết vì sao mà tự
nhiên từ khóe mắt nàng bỗng lăn
dài những giọt lệ. Tất cả bỗng
nhòe trứơc mắt nàng. Nhẹ nhàng
đặt mâm cơm xuống, Tuấn tiến
tới bên cạnh Hạnh, lấy tay áo mà
lau giọt nước mắt đang lăn dài
trên khuôn mặt tròn trĩnh của cô.
Anh khẽ nói
- nín.. anh đâu có chết đâu mà em
khóc.. không khéo lát bác gái dậy
thì anh biết ăn nói sao đây?
- Thôi mà cho anh xin, em đừng
có khóc nữa..
Thấy cô vẫn không ngừng tuôn
lệ.. Tuấn chỉ tay ra góc xích đu
ngoài vườn và nói
- Hay mình ra đó hen!!
Hạnh như trở lại thời thơ ấu của
mình, cô nghe lời Tuấn một cách
ngoan ngoãn. Ngồi cạnh bên anh,
cô thấy mình như được che chở...
Anh ngồi cạnh nhìn cô bằng con
mắt ấm áp như chưa bao giờ anh
nghĩ anh có thể còn thấy được
ngừơi con gái mình yêu. Ba năm
dài chứ có phải ngắn gì, Tuấn
thấy Hạnh cứ im mãi nên lên
tiếng
- Em... à không Hạnh.. không em
sao rồi? Tuấn dường như luống
cuống khi mở miệng trước người
yêu
- Sao anh... không báo cho em
biết anh về
- tại anh muốn làm em bất ngờ,
chứ nếu anh biết em khóc nhè
kiểu này thì..
- Anh có biết ngừơi ta chờ anh
lâu lắm không? Anh đi ba năm dài
chứ co phải ba tháng đâu
- Ừ... anh biết nhưng em sao rồi?
- Em vẫn ngồi trước mặt anh chứ
sao là sao?
- Cô đúng là không chừa tội
chanh chua tí nào !! Nói rồi Tuấn
âu yếm nhìn Hạnh đăm đắm làm
cô ngượng cả chín mặt. Hạnh khẽ
đưa tay sờ mặt Tuấn như đã mấy
thế kỉ cô chưa được chạm vào
khuôn mặt quen thuộc ngày
nào... Tuấn ngồi im
- Anh.. vẫn không khác tí nào.. chỉ
có điều anh hơi "bị già "thôi
- Biết anh già em có còn đợi anh
nữa không?
- Anh biết lòng em rồi còn hỏi
nhưng còn anh thì em không
biết... Anh qua bên đó thế nào?
Cuộc sống nước người khác lắm
phải không? Anh có...
người..chưa? Nói tới đó cô chạnh
lòng, nghĩ rằng Tuấn có thể giờ
đang ngự trị trong tim một bóng
hình nào đó không phải là cô...
nghĩ tới đó thế thôi mà nước mắt
như muốn chực tuôn trào ra...
- Anh thì đã đạt đựoc ước mơ mà
ngày xưa gia đình kì vọng vào.
Lúc đầu cũng cực lắm, vừa làm
vừa học, mà tiếng anh thì anh
cũng không biết lấy một chữ may
nhờ bác kia chỉ dạy dùm nên giờ
mới thể có được như ngày hôm
nay... Trải qua cực khổ nơi xứ
người, anh đã biết có một và chỉ
một bóng hình trong tâm trí...
Anh nghĩ anh không nói thì em
cũng hiểu...
- Thế..... anh có dự định ở lại đây
hay lại ra đi...
- Em nghĩ sao?
- Em không biết...
- Thế em có muốn anh ở lại đây
không?
- Đã bảo người ta không biết mà,
dù em có muốn anh ở lại đi
chăng nữa thì nếu anh thích ra
đi, em cũng đâu có cản được
chứ...
- Em cản đựơc chứ.. ai nói không
có cách...
-Cách gì?
- Khóa chân anh lại đi, bên ngoài
nhiều cô đeo anh quá, sợ rồi nên
mới nhờ em giúp anh... Vừa nói,
Tuấn vừa cười nheo mắt chọc
Hạnh.. Hai người như đang trở lại
sự thanh thản của cuộc sống sau
những ngày tháng mỏi mòn của
sự đợi chờ.. Giấc mơ của hai
người đã thực sự trở về... Vang
đâu đây lời nói của Tuấn
- Tụi mình sẽ đợi một ngày nào
đó rồi hai đứa thành vợ chồng
nghen Hạnh!
Tiếng Hạnh trả lời rất nhỏ
- Vâng..
Và ngày đó đã trở về......